Máy bay đã cất cánh, đưa Tôi vào khoảng không gian rộng lớn, giờ đây cảm giác trống vắng, nhớ nhà, nhớ gia đình lại trỗi dậy
Tôi không biết mình có đủ nghị lực để tự vững bước trên con đường mình đã chọn hay không? Chỉ còn 3 tiếng nữa thôi, máy bay sẽ hạ cánh đưa Tôi đến đất nước Singapore – đất nước của những ngôi trường mơ ước. Tôi tranh thủ chợp mắt, trong mơ Tôi thấy mình đã đặt chân tới Singapore, tham gia lễ Deepanah (lễ hội ánh sáng) của những người theo đạo Hindu, hội đèn giáng sinh với hàng ngàn ngọn đèn hoa lệ nằm dải trên những đường phố, thăm quan những thắng cảnh tuyệt đẹp nơi đây. Choàng tỉnh dậy Tôi mới biết mình đang mơ, Tôi hồi hộp không biết Singapore có đẹp như trong mơ mình thấy hay không?
Bước xuống sân bay Tôi thực sự choáng ngập bởi không gian và quang cảnh nơi đây, Tôi ngỡ mình như đang lọt vào một công viên nhỏ với đủ mầu sắc của cỏ cây, hoa lá đang chen nhau khoe sắc giữa nắng vàng rực rỡ. Quả thật, đã lâu lắm rồi Tôi mới thấy 1 bức tranh thu nhỏ ngay trong lòng sân bay đẹp đến thế, những trần nhà cao vút, những chiếc ghế ngồi xinh xắn, những hàng cây xanh bao quanh phủ kín những bức tường gạch tạo cho quang cảnh nơi đây có nét riêng hấp dẫn du khách trong và ngoài nước. Men theo dòng người Tôi đi qua chiếc thang trượt và không quên cầm trong tay Immigration form, hộ chiếu, thư chấp thuận visa và thư mời nhập học để ra làm thủ tục nhập cảnh. Tôi xếp hàng chờ và đưa tất cả các giấy tờ cho nhân viên xuất nhập cảnh, đón tiếp tôi là một nhân viên nữ rất xinh đẹp và làm việc rất chuyên nghiệp. Sau khi được đóng dấu vào hộ chiếu và nhận lại Embarkation Card Tôi ra lấy hành lý.
Ra ngoài Tôi được nhân viên ký túc xá đứng chờ và đón tại sân bay để đưa về ký túc xá, ngồi trên xe mà Tôi thấy hạnh phúc vô cùng, Tôi thấy mình thật may mắn khi được theo học nơi đây, nơi sẽ cho Tôi ngọn nguồn của tri thức để sau này về phát triển sự nghiệp bản thân. Xe dừng lại tại cổng khu ký túc xá khá khang trang và sạch sẽ được thiết kế với kiến trúc độc đáo tạo cho Tôi cảm giác ấm cúng mỗi khi bước chân vào. Tôi được Anh quản lý ký túc xá đưa đi 1 vòng để chọn cho mình phòng ưng ý. Khi ở Việt Nam tôi đã chọn cho mình phòng 4 người một phần để giảm bớt chi phí và cũng không quá ồn ào để còn học tập. Tôi cũng được Anh dặn dò rất kỹ lưỡng là đi check phòng trước nếu thấy ưng ý thì ký hợp đồng. Tôi thực sự bất ngờ vì không nghĩ ký túc xá lại đầy đủ tiện nghi và sạch đẹp như thế. Tôi tranh thủ thu dọn đồ đạc, xếp ngay ngắn những vật dụng vào những vị trí nhất định. May mắn nhất là tôi được xếp vào phòng 4 người trong đó có 1 bạn nữ người Việt Nam đến từ Hồ Chí Minh, một bạn đến từ Hàn Quốc và một chị người Nhật Bản học cùng trường với tôi. Do nhỏ tuổi lại thấy tôi lần đầu sang Singapore nên mọi người hỗ trợ tôi rất nhiệt tình. Chỉ thoáng chốc mọi thứ đã đâu vào đấy, thấy thời gian vẫn còn sớm.
Tôi quyết định bắt xe bus qua thăm quan ngôi trường Tôi sẽ theo học. Qua tấm kính xe bus Tôi ngắm nhìn những hoạt động sôi nổi của phố phường Singapore. Quả thật không hổ danh “ Con rồng của Châu Á” – Singapore không những đẹp về cảnh vật mà con người nơi đây cũng sôi động không kém, những cửa hàng tấp nập khách ra vào, những khu vui chơi đầy ắp tiếng cười… Quá mải mê với quanh cảnh phố phường mà Tôi không hề hay biết mình đã đi quá tuyến lúc nào không hay. Tôi vội xuống xe đi bộ quay lại nhưng thật không may do không để ý đường nên Tôi không biết phương hướng và đường nào dẫn Tôi tới trường.
Tôi lang thang qua những con phố, hết chỗ này tới chỗ khác nhưng vẫn không tài nào tìm được đường tới trường. Trời cũng không còn sớm nữa, Tôi đành phải nhờ người đi đường chỉ giúp, cũng may trình độ tiếng Anh của Tôi đủ để giao tiếp cơ bản nên rất nhiều người đã nhiệt tình chỉ bảo giúp đỡ, biết Tôi lần đầu tiên qua Singapore lại lạc đường mọi người không những chỉ đường còn động viên, có người còn dùng điện thoại search địa chỉ đường và trường giùm Tôi. Quả thật lúc đầu tôi có thấy lo sợ một chút nhưng nhờ tình người ấm áp nơi đây mà tôi thấy đây lại là một kỷ niệm đẹp với mình và tự hứa sẽ là câu chuyện để kể cho bố mẹ nghe.
Sau khoảng 30 phút đi bộ tôi đã tìm thấy ngôi trường của mình. Bước chân vào trường Tôi cảm thấy rất vui và hạnh phúc nhưng cũng không khỏi hồi hộp và có chút lo lắng. Ba năm không phải là khoảng thời gian dài nhưng lại là khoảng thời gian khó khăn nhất đối với cuộc đời du học sinh, nó quyết định cả một tương lai tươi sáng về sau. Tôi cố động viên mình phải học tập cho tốt để không phụ sự kỳ vọng của gia đình đang ở quê hương ngóng trông con từng ngày, từng tháng.
Sau một hồi thăm trường Tôi trở về ký túc xá để gặp gỡ, giao lưu các bạn cùng phòng. Các chị đã chỉ bảo cho Tôi rất nhiều điều chưa biết về cuộc sống, con người nơi đây, tạo cho Tôi cảm giác như đang ở trong ngôi nhà của mình và bắt đầu cuộc đời du học sinh đầy thử thách phía trước.
Mời quý vị đón đọc Kỳ 9: Những thủ tục của ngày đầu nhập học
** Đây là câu chuyện có thực của một du học sinh VINAHURE.
Kỳ tiếp theo của truyện sẽ được cập nhật vào thứ Sáu tuần sau