Trong khi các đồng nghiệp của mình chọn đầu quân vào các trường học hàng đầu tại Singapore, cô giáo Vithiya Vannan (25 tuổi) lại làm một giáo viên bình thường ở ngôi trường có vị trí thấp nhất.Sau khi vừa tốt nghiệp đại học cô Vithiya Vannan quyết định xin làm vị trí cán bộ giáo dục tại Boys’ Town đây là ngôi nhà chung của những cậu bé là học sinh cá biệt và nguy hiểm.
“Tôi đã phải bất chấp sự phản đối từ phía gia đình. Tất cả mọi người trong nhà đều cho rằng tôi là một cô gái đơn thuần và tôi đâu có biết phải làm gì để giúp đỡ hay tháo gỡ những rắc rối, khó khăn mà các cậu bé tuổi teen đang gặp phải “.
Cô cho biết cô rất có hứng thú với chương trình học thay thế tại Boys’ Town, đây là nơi giúp đỡ những thanh thiếu niên đến từ những vùng miền mà điều kiện kinh tế – xã hội còn chưa phát triển. Chương trình này được thành lập để hỗ trợ cậu bé có nhu cầu học tập khác nhau và cung cấp cho họ một môi trường học tại gia. Ngoài việc cấp giấy chứng nhận học tập, chương trình này còn truyền đạt các kỹ năng sống như dịch vụ chăm sóc khách hàng, đạo đức làm việc và cung cấp các khóa đào tạo nghề cần thiết để giúp học viên trở thành công dân sống có trách nhiệm, làm việc và cống hiến vì sự phát triển chung của xã hội.
Cô Vithiya không chỉ làm tròn trách nhiệm của một cán bộ giáo dục, giảng dạy các bài học về đạo đức và giáo dục công dân mà cô còn là một giáo viên bán thời gian, tham gia giảng dạy các môn: tiếng Anh, tiếng Trung Quốc, Toán và Khoa học.
Giống như hầu hết mọi người, cô Vithiya từng có định kiến với Boys’ Town và cư dân nơi đây nhưng suy nghĩ của cô đã thay đổi ngay từ khi cô bước chân vào thị trấn này. Cô chia sẻ
“Tôi phát hiện ra rằng những chàng trai nơi đây cần nhận được sự hướng dẫn và giúp đỡ từ một cố vấn đồng thời là người bạn, chứ không phải là từ một người chỉ biết quát nạt và bắt ép họ phải làm theo hướng dẫn của mình”
Vì vậy, cô quyết định đến đây và thực hiện ý định của mình và trở thành một cố vấn viên kiêm một người bạn tâm giao của tất cả học viên nơi này.
Một thời nổi loạn.
Cô chia sẻ thêm: “Tôi đã từng là một thiếu niên nổi loạn, tôi trốn học, bỏ nhà đi bụi và đã bị đình chỉ học, nhưng gia đình tôi và cả giáo viên của tôi không bao giờ rời bỏ tôi”. Vì vậy, cô quyết định làm những việc mà trước kia cô đã từng nhận được từ phía gia đình và thầy cô của mình. Hơn thế nữa “Những chàng trai nơi đây một số bị hiểu lầm, một số bị bỏ rơi, một số khác bị bỏ lại nơi này vì cha mẹ họ phải tuân theo lệnh của tòa án. Tất cả bọn trẻ đều cần những chỉ dẫn của chúng ta và nó sẽ đưa họ đi một chặng đường dài”.
Cô thường đặt mình “ngang tầm” với học viên, cô cũng trêu chọc họ nhiều như họ trêu chọc cô vậy. “Tôi khá to con vì vậy một khi các chàng trai hỏi tôi đã làm gì để các cánh tay lớn như vây, tôi sẽ nói với họ rằng tôi rất nặng kí và tập thể dục hàng ngày với bánh mì kẹp thịt pho mát cheeseburgers” (cô nói và cười lớn).
Giống như cô giáo viên lý tưởng do nữ diễn viên Mỹ Michelle Pfeiffer thủ vai trong bộ phim Dangerous Minds, cô Vithiya vờ chiến đấu thờ ơ và dành chiến thắng ngọt ngào mấy tháng sau đó. Nhờ sự giúp đỡ của cô, các cậu bé như Tony (17 tuổi), và Ryan (16 tuổi) (nhân vật trong bài viết đã được đổi tên) đã nhận ra rằng sau tất cả cuộc sống của họ không quá ảm đạm và tồi tệ.
Tony, chàng trai đã hoàn thành tốt chương trình học tập tại trường và đã được nhận vào làm ở Boys’ Town Work Readiness Attachment Programme (Wrap) hồi đầu năm nay. Wrap là một chương trình thí điểm nhằm cung cấp cho sinh viên các kỹ năng cơ bản nhưng cần thiết trước khi họ bắt đầu đi làm, bao gồm các kĩ năng làm việc theo nhóm và kĩ năng giao tiếp. Ngoài ra chương trình này còn giành một tuần lễ để giúp học sinh định hướng nghề nghiệp tương lai, chỉ cho họ thấy họ phù hợp với công việc gì và nên làm gì.
Tony cho biết : “Trong năm ngày diễn ra chương trình định hướng nghề nghiệp đã giúp tôi có thêm nhiều kinh nghiệm và kiếm được một chút tiền tiêu vặt”. Còn Ryan thì cho biết bây giờ anh thấy các bài học đều rất “vui vẻ, đặc biệt là khi xem các đoạn video trong giờ dậy môn giáo dục công dân của cô Vithiya”.
Không phải tất cả mọi thứ đều màu hồng.
Có những lúc cô Vithiya thấy mình ở thế kẹt khi đứng giữa trận chiến của các chàng trai, “khi đó các cậu bé lớn hơn thấy tôi không thể xử lý các cuộc ẩu đả họ sẽ đứng ra và kéo các cậu bé đang cãi nhau ra một bên” đó chính là sự gắn bó khăng khít giữa các chàng trai tại ngôi trường này.
Cô Vithiya từng nhận được một lời đe dọa trong năm cô giảng dạy tại đây, cô cho biết “Chỉ một lần duy nhất từ một cậu bé thông qua tin nhắn SMS. Tôi đã phải tố cáo cậu ta vì những điều phạm pháp mà cậu bé đó đã làm và điều đó đã làm cậu ấy rất tức giận”. Bây giờ cô Vithiya “đã rút ra rất nhiều kinh nghiệm” và đảm bảo rằng các chàng trai cô chăm sóc đều tin tưởng và có thể tâm sự với cô bất cứ điều gì đồng thời cô vẫn luôn ghi nhớ rằng nhiệm vụ của cô là báo cáo và ngăn chặn bất kỳ hành vi bất hợp pháp nào.
Khi được hỏi nếu cô có cơ hội chuyển sang giảng dạy tại một trường hàng đầu tại Singapore cô sẽ chọn nơi nào, cô Vithiya thẳng thắn trả lời: “Không, tôi sẽ ở lại đây”.